VN88 VN88

Lần đầu tiên trong đời của tôi giờ mới kể (Kinh Điển) – Truyện 18+

Khoảng thời gian còn lại chúng tôi như dính chặt vào với nhau. Đi tắm cùng nhau, nằm ôm nhau, ngồi ôm nhau. Chúng tôi biết chỉ còn vài giờ nữa là chúng tôi sẽ phải chia tay nhau mà không biết lúc nào có thể gặp lại. Chúng tôi tranh thủ từng giây phút còn lại đó để thể hiện tình yêu với nhau. Quên hết mọi thứ, quên hết những khó khăn chỉ còn lại là những lời yêu thương, những lời dặn dò và những kế hoạch cho tương lai hai đứa.
Tiếng chuông cửa đã đưa chúng tôi về với thực tại. Mẹ đã về chúng tôi xuống nhà mở cửa cho mẹ. Vợ chú Tuấn chỉ đưa mẹ đến đầu ngõ và về cơ quan luôn.
– Hai đứa hôm nay đi nhập học thế nào. Vừa vào nhà mẹ vừa hỏi.
– Dạ con nhập xong hết rồi. Tuần sau mới bắt đầu học.
Rồi tôi kể cho mẹ chuyện nhập học, chuyện tôi hỏi bố để nhập vào học lớp Pháp. Tôi kể sơ qua cho mẹ ngôi trường. Mẹ rất vui và xoa đầu tôi.
– Hôm nay cô đi khám bệnh thì tình hình thế nào rồi ạ. Chị hỏi mẹ.
– Cám ơn cháu, nói chung cũng có mấy bệnh nhẹ thôi. Bác sỹ cho thuốc uống 1 tháng rồi quay lại khám lại.
– Thế họ nói bệnh mẹ là bệnh gì .
– Chỉ là bệnh khớp thôi, không nguy hiểm nhưng phải kiên trì điều trị.
– Đúng rồi cháu thấy cô cứ thay đổi thời tiết là đi lại khó khăn.
– Khó chịu lắm nên cô mới tranh thủ đưa em lên đây và đi khám luôn.
– Vâng cô phải điều trị cho dứt điểm không mãn tính như bạn mẹ cháu thì khổ lắm.
– Ừ cám ơn cháu. Thế cơm nước thế nào rồi. Ăn đi còn chuẩn bị về cho sớm không bố mẹ cháu mong. Cô cám ơn cháu mấy ngày nay vất vả vì em quá. Giá như cô có đứa con như cháu thì cô nhàn biết mấy.
– Dạ không có gì đâu.
– Hay mẹ nhận chị làm con luôn đi.
Tôi nói đầy ẩn ý. Mẹ chỉ cười, nhưng mẹ không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của tôi. Còn chị thì không nói gì. Chị bẽn lẽn cúi xuống nhìn chân mình. Má chị hây hồng lên vì ngượng bởi lời nói của tôi như thổi vào trong chị một cảm xúc. Nó cụ thể hoá những ước muốn mà hai đứa vẫn lên kế hoạch lâu nay.
– Thôi cháu đi nấu qua thức ăn để cả nhà ăn cơm.
– Thế chưa nấu nường gì à.
– Dạ cháu không biết mấy giờ cô về, nấu lên sợ nguội.
– Ừ cũng có nhiều nhặn gì đâu. Q lên đây mẹ bảo.
Mẹ gọi tôi lên nhà. Tôi đi theo quay mặt lại nháy mắt yêu chị. Chị không nói gì chỉ tủm tỉm cười. Tưởng việc gì quan trọng, lên nhà bà đưa cho tôi ít tiền và dặn dò.
– Tiền thì mẹ gửi nhà chú Tuấn. Lúc nào hết thì xang bảo chú đưa cho. Nhớ không được chơi bời nghe con.
– Dạ.
– Gạo mẹ để sẵn dưới nhà rồi, gần hết thì gọi để mẹ gửi lên cho, còn chỉ phải mua thức ăn thôi.
– Dạ.
…….
Rất nhiều dặn dò chung quy lại chỉ việc ăn uống, đi lại và giữ dìn sức khoẻ và việc học của tôi.
Sau khi dặn do cẩn thận xong thì hai mẹ con xuống nhà. Mọi người dọn mâm và ăn uống. Ăn xong thì đã gần 1h. Hai chị em chị Lan đến để lấy xe và đưa chị và mẹ ra bến xe về Ninh Bình. Từ lúc ăn cơm tôi đã bắt đầu cảm thấy rùng mình. Cứ nghĩ đến thời điểm mọi người ra về tôi trong lòng lại trào lên cảm giác khó chịu như là bị mất một cái gì. Sao mọi việc chạy qua nhanh thế, chỉ một lúc nữa thôi còn lại mình tôi bơ vơ giữa Hà Nội. Những người thân yêu nhất của tôi chuẩn bị trở lại với cuộc sống thường nhật và tôi chuẩn bị bước những bước tự lập đầu tiên của cuộc đời. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu nhưng khi nó đến tôi vẫn cứ ngỡ ngàng. Mặt khác đối với tôi sợ nhất là cảm giác chia xa chị. Tôi không muốn chị xa tôi. Tôi ước lúc này có chị kề bên. Nhưng tôi biết cuộc sống không thể theo ý mình muốn được. Để đứng lên trên đôi chân của mình thì đây là những bước đầu tiên của mình phải làm quen. Tôi phải bắt đầu học những bài học đầu tiên của cuộc đời và phải dần ra khỏi vòng tay bố mẹ. So với chúng bạn mình quá may mắn và hạnh phúc, chúng nó phải tự đi nhập học, tự tìm chỗ ở còn mình mọi thứ đã được lo cho ổn định. Có chăng chỉ là cảm giác cô đơn khi không có người thân bên cạnh. Tuy nhiên nó vẫn làm cho tôi rùng mình.
Thời điểm chia tay nhau rồi cũng đến. Mẹ và chị lên nhà lấy túi, hành lý chuẩn bị về. Tôi thấy chị mặt buồn rười rượi. Chị không muốn xa tôi, rõ ràng là vậy. Chị sợ, chị sợ khi về nhà là một áp lực lại đè lên chị. Chị vẫn không nói cho tôi biết mẹ chị nói gì với chị. Nhưng tôi biết khi chị về sẽ lại là sóng gió. Tôi thương chị quá nhưng hoàn cảnh này thì biết làm gì được. Hai chị em Lan không hiểu được tâm sự của tôi. Họ vẫn cười đùa chị chỉ cố gượng cười để làm vui. Rồi mọi người cũng lên xe để ra về. Tôi rất muốn hai người có chút riêng tư để nói những lời cuối trước khi chị về mà không có được. Chúng tôi chỉ biết trao nhau những ánh mắt mà không nói được thành lời. Xe mẹ đi trước, xe chị Lan và chị đi sau. Tôi ra cổng tiễn và nhìn theo cho đến khi xe queo mất bóng. Một cảm giác hẫng hụt khi bóng xe biến mất khỏi tầm nhìn làm tôi phải chạy theo để cố nhìn một lần nữa. Tôi cứ nghĩ chia tay nhau đơn giản, nhưng không đơn giản chút nào. Tôi nặng nề lê chân về nhà. Vừa vào đến trong sân định quay ra khoá cửa thì chị chạy nhanh quay lại. Chị ôm chặt tôi, không nói lên lời. Tôi ôm chặt chị như chưa bao giờ được ôm chặt như thế.
– Em phải giả vờ quên đồ để quay lại chia tay với anh.
– Sao em phải khổ thế, lúc nào rỗi anh sẽ về.
– Nhưng em không muốn rời xa anh lúc này.
– Anh cũng vậy.
– Anh nhớ gọi điện cho em thường xuyên nhé, gọi vào buổi chiều về cơ quan em.
– Ừ.
– Anh nhớ thỉnh thoảng viết thư cho em nhá.
– Ừ mỗi tuần anh viết một lá.
– Em yêu anh, anh có yêu em không.
– Có, anh yêu em nhiều.
Chúng tôi vẫn ôm nhau và nói trong vô thức. Thực sự việc chia tay này quá khó khăn với chúng tôi. Phải một lúc rất lâu thì chị cũng đẩy tôi ra. Lau hạt lệ còn đọng trên má. Chị nói lời chia tay tôi và lặng lẽ quay trở ra. Tôi tiễn chị tận ra đầu ngõ. Cuối cùng thì chị cũng lên xe và trở về. Ngồi đằng sau mà chị cứ ngoái lại vẫy tay tạm biệt tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn người mình yêu mất hút dần trong biển người trên đường phố. Vậy là chị chính thức trở về và tôi bắt đầu với cuộc sống sinh viên.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.